φασγανίς

φάσγανον

φασγανουργός
φάσγανον, ου (τὸ) [γᾰ]
1 coutelas, d’où épée, Il. 5, 81, etc. ; Od. 10, 145, etc. ; Pd. N. 1, 80 ; Eschl. Ag. 1262 ; Soph. Tr. 930 ||
2 glaïeul, plante, Th. H.P. 7, 12, 3, etc. ; Nic. fr. 2, 163 ; Diosc. 4, 20, etc.
Étym. pré-grec.