φιλογηθής

φιλόγλυκυς

φιλόγλωσσος
φιλό·γλυκυς, υς, υ, gén. εος [γλῠ] qui aime les choses douces, particul. le vin doux, Arstt. Top. 2, 3, 8 ; Probl. 3, 28 ; Eud. 2, 10, 28 ; Plut. M. 673d.
Étym. φ. γλυκύς.