φονευτής

φονεύω

φονή
φονεύω (ao. ἐφόνευσα, etc.), tuer, Hdt. 1, 35, 211, etc. ; Eschl. Sept. 341 ; Soph. Ant. 1173 ; au pass. Thc. 8, 95 ; Eur. I.A. 1317, etc. ; en parl. d’un animal qui tue un homme, Plat. Leg. 873e.
Étym. φονεύς.