φυτευτέον

φυτευτήριον

φυτευτής
φυτευτήριον, ου (τὸ) []
1 rejeton d’une plante, Hpc. 242, 47 ; 243, 4 et 13 ; Xén. Œc. 19, 13 ; Th. H.P. 2, 2, 4 ; 2, 5, 3 ; C.P. 3, 3, 1 ; 3, 5, 1 ||
2 pépinière, Dém. 1251, 23.
Étym. φυτεύω.