πολυάριθμος

πολυαρκής

Πολυάρκης
πολυ·αρκής, ής, ές, qui suffit amplement, d’où riche, abondant, Hdt. 4, 53 ; DH. 1, 36 ; τὸ π. Luc. Nec. 15, abondance durable ||
Sup. -έστατος, Hdt. l. c. ; Plut. Alex. 26.
Étym. π. ἀρκέω.