Ποντομέδουσα

ποντομέδων

ποντοναύτης
ποντο·μέδων, οντος () roi de la mer, en parl. de Poseidôn, Pd. O. 6, 176 ; Eschl. Sept. 131 ; Eur. Hipp. 744 ; Ar. Vesp. 1532 ; en parl. de Priape, Anth. 10, 16 ||
E Voc. ποντόμεδον, Pd. l. c. ; ou ποντομέδων, Orph. H. 17, 4.
Étym. π. μέδω.