πρινίδιον

πρίνινος

Πρίνιστον
πρίνινος, η, ον [ῑῐ] d’yeuse, Hés. O. 427 ; Ar. Ach. 668 ; Diosc. 1, 143, etc. ; fig. dur, Ar. Ach. 180 ; en prose, Luc. H. conscr. 8, etc.
Étym. πρῖνος.