πρόσορμος

πρόσορος

προσορχέομαι-οῦμαι
πρόσ·ορος, ος, ον :
1 limitrophe de, dat. Hdt. 2, 12, 18, etc. ; Xén. Cyr. 6, 1, 17 ; DC. 36, 36 ||
2 confiné dans la solitude, solitaire, Soph. Ph. 691 ||
E Ion. πρόσουρος, Soph. Hdt. ll. cc.
Étym. π. ὅρος.