προσπαίζω

πρόσπαιος

προσπαιστέον
πρόσ·παιος, ος, ον, soudain, récent, Eschl. Ag. 347 ; Nic. Th. 690 ; Lyc. 211 ; ἐκ προσπαίου, Arstt. Nic. 9, 5, 2 ; Pol. 6, 43, 3, tout à coup ou récemment.
Étym. π. παίω.