πυριγενέτης

πυριγενής

πυρίγληνος
πυρι·γενής, ής, ές [ῠῐ]
1 né du feu ou dans le feu, Eur. inc. fr. 937 Nauck ; Str. 628, etc. ||
2 travaillé ou forgé avec le feu, Eur. Or. 820, Hipp. 1223 ; Hénioch. (Com. fr. 3, 560).
Étym. π. γίγνομαι.