στύπιον

στύπος

στύππαξ
στύπος, εος-ους (τὸ) []
1 tronc, d’où bâton, A. Rh. 1, 1117 ; Pol. 22, 10, 4 ||
2 c. κύτος, Nic. Th. 952, Al. 70.
Étym. pré-grec.
στύπος, ου () c. στύπη, Gal. 2, 98.