συνευδοκέω-ῶ

συνεύδω

συνευημερέω-ῶ
συν·εύδω, anc. att. ξυν·εύδω (imp. συνηῦδον) dormir ou coucher avec, dat. Hdt. 3, 69 ; Soph. El. 587 ; Eur. Andr. 172, El. 1145 ; fig. ὁ ξυνεύδων χρόνος, Eschl. Ag. 894, le temps du sommeil.