συνευνέτις

σύνευνος

συνευπαίδευτος
σύν·ευνος, ος, ον, qui partage la couche, épouse ou concubine, Pd. O. 1, 143 ; Eschl. Ag. 1116, 1442 ; Soph. Aj. 1301 ; Eur. Med. 1001, etc. qqf. époux, Eschl. Pr. 866 ; Ar. Eccl. 953, etc. ||
E Fém. dor. σύνευναι, Anth. 5, 195 dout.
Étym. σ. εὐνή.