συνωδίνω

συνῳδός

συνωθέω
συνῳδός, anc. att. ξυνῳδός, ός, όν :
1 qui unit son chant ou sa voix à, dat. Eur. Ph. 1518, Or. 133, Hel. 174, Suppl. 73 ; Luc. Sacr. 5 ||
2 fig. qui s’accorde avec, dat. Hdt. 5, 92 ; Eur. Med. 1007 ; Ar. Av. 634 ; Arstt. Nic. 10, 1, 4, etc. ; abs. Plat. Phæd. 92c ; DH. Comp. 22, etc.
Étym. σύν, ᾠδή.