θημολογέω-ῶ

θημονιά

θημών
θημονιά, ᾶς ou θημωνία, ας () c. le suiv. Spt. Ex. 8, 14 ; Job 21, 32 ; Cant. 7, 2 ; en parl. de cadavres, Spt. 1 Macc. 11, 4.