ἀρχηγέτης

Ἀρχηγέτης

ἀρχηγέτις
Ἀρχ·ηγέτης, ου () Arkhègétès :
1 ép. d’Apollon, Pd. P. 5, 80 ; Thc. 6, 3 ||
2 surn. d’un roi de Sparte, Plut. Lyc. 6 ||
E Dor. Ἀρχαγέτας, Pd. l. c.
Étym. cf. le préc.