Μυκήνη
ΜυκήνηθενΜυκήνη, ης
(ἡ)
[ῠ] Mykènè (Mycène) :
1 v.
d’Argolide (auj. Mykínes)
Il. 7, 180 ;
11, 46 ; Od.
2, 120, etc. ;
Eur. I.T.
846, etc. ;
en ce sens, plur. Μυκῆναι, Il. 2, 569 ; 4, 376 ;
Pd. P.
4, 49 ; Soph.
El. 9,
etc. ; Thc.
1, 10, etc.
||
2 fille
d’Inakhos, Od. 2, 120 ||
E Gén. pl. béot. Μυκηνᾶν,
Pd. P.
4, 8.