Θεα·γένης, ους
(
ὁ) [
ᾱ]
Théagénès,
h. Thc. 1, 126 ; 4, 57, etc. ; Ar. Av. 823 ; Arstt. Pol. 5, 4, 5 ;
Rhet. 1, 2 ;
Plut. Alex.
12 ||
E Voc. Θεάγενες, Hld. 1, 26 ; acc. Θεαγένη, Plut. Præc. reip. ger.
18 ; ou
Θεαγένην, Paus.
6, 11, 2 ; 8, 15,
3, etc.
Étym.
θεά, γίγνομαι.