ἀχυροδόκη

ἄχυρον

ἀχυρός
ἄχυρον, ου (τὸ) [ᾰῠ] paille, chaume, d’ord. au plur. Hdt. 4, 72 ; Xén. Œc. 18, 7 ; etc. ; au sg. Th. H.P. 8, 4, 1 ; Anth. 11, 106, 2.
Étym. pré-grec.