ἀγαθοποιός
ἀγαθόρρυτοςἀγαθο·ποιός, ός, όν
[ᾰᾰ]
1 qui fait le bien,
Spt. Sir.
42, 14 ; NT.
1 Petr. 2, 14
||
2 qui fait du bien,
bienfaisant, Plut. M. 368b ||
3 t.
d’astrol. de bon augure, Ptol.
Tetr. 19, 48 ;
Artém. 374
Reiff.
Étym.
ἀγαθός, ποιέω.