ἀγαθός

ἀγαθότης

ἀγαθουργέω
ἀγαθότης, ητος () [ᾰᾰ]
1 bonté, Spt. Sap. 1, 1 ; Phil. 1, 55 ||
2 titre d’honneur (sa Bonté, votre Bonté, etc.) Naz. 3, 64 ; Nyss. 3, 1097 edd. Migne.
Étym. ἀγαθός.