Ἀμφίλοχος

ἀμφιλύκη νύξ

Ἀμφίλυτος
ἀμφι·λύκη νύξ () Il. 7, 433, ou abs. ἡ ἀμφιλύκη, A. Rh. 2, 671 [] la nuit à demi lumineuse, c. à d. l’aube.
Étym. ἀ. λύχνος avec degré zéro *λυκ- ; cf. λυκόφως.