ἀνυσίεργος

ἀνύσιμος

ἀνυσίμως
ἀνύσιμος, att. ἁνύσιμος, ος, ον [ᾰῠ] qui peut mener à terme, d’où efficace : εἴς τι, Xén. Cyr. 1, 6, 22 ; πρός τι, Plat. Leg. 716d, pour qqe ch. ||
Cp. -ώτερος, Xén. Cyr. 16, 19 ; Arét. Cur. m. acut. 1, 10.
Sup. -ώτατος, Plat. l. c.
Étym. ἀνύω, ἁνύω.