ἀπονέμω

ἀπονενοημένως

ἀπονέομαι
ἀπονενοημένως, adv.
1 avec désespoir, Xén. Hell. 7, 2, 8 ; Isocr. 131d ; Luc. D. mort. 19, 2, etc. ||
2 avec une répugnance obstinée, Hpc.
Étym. ἀπονοέομαι.