ἀπονενοημένως

ἀπονέομαι

ἀπονεοττεύω
ἀπο·νέομαι (seul. prés. d’ord. à l’inf. ἀπονέεσθαι, Il. 21, 113, etc. ; au sbj. 3 pl. ἀπονέωνται, Od. 5, 27 ; à l’opt. ἀπονεοίμην, Il. 21, 561 et impf. 3 pl. ἀπονέοντο, Il. 3, 313 ; 15, 305 ; 24, 330) aller, retourner, Il. 2, 113, etc. ; Od. 5, 27 || Touj. à la fin du vers, avec [].