αὖσπεξ

αὐσταλέος

αὐστηρία
αὐσταλέος, α, ον ; épq. et ion. ἀϋσταλέος, η, ον [ᾰᾰ] brûlé du soleil, d’où :
1 bruni, noir, sale, Od. 19, 327 ; A. Rh. 2, 200 ||
2 sec, rude, Thcr. Idyl. 14, 4 ||
3 desséché, altéré, Call. Cer. 17 ||
E αὐστ. Call. A. Rh. ; ἀϋστ. Od. l. c. ; Hés. Sc. 265 ; Thcr. Idyl. l. c.
Étym. αὖος.