βαρυφροσύνη

βαρύφρων

βαρυφωνέω-ῶ
βαρύ·φρων, ων, ον, gén. ονος []
1 dont l’esprit est accablé, triste, ou simpl. grave, Thcr. Idyl. 25, 110 ; A. Rh. 4, 731 ||
2 au cœur dur, d’où cruel, Opp. H. 4, 174 ou sauvage, Lyc. 464.
Étym. β. φρήν.