βαρυφωνία

βαρύφωνος

βαρύχειλος
βαρύ·φωνος, ος, ον [ᾰῠ] à la voix grave ou forte, Hpc. 283 ; Arstt. G.A. 5, 7, 9 ; etc.
Étym. β. φωνή.