βαρύτης

βαρύτιμος

βαρύτλητος
βαρύ·τιμος, ος, ον [ᾰῠῑ]
1 cher, précieux, Str. 798 ; NT. Matth. 26, 7 ||
2 aux lourdes vengeances, Eschl. Suppl. 25.
Étym. β. τιμή.