χρεώστης

χρεωφειλέτης

χρή
χρε·ωφειλέτης, ου () débiteur, NT. Luc. 7, 41 ; avec un gén. de pers. NT. Luc. 16, 5 ; Cic. Att. 738 ; avec un gén. de chose, Plut. Cæs. 5 ; fig. p. opp. à εὐεργέτης, Plut. Galb. 8.
Étym. χρέος, ὀφείλω.