δειραχθής

δειρή

δειρητής
δειρή, ῆς ()
1 cou, Il. 3, 396 ; 11, 26 ; 12, 204 ; Od. 12, 90 (au plur.) ; 23, 208, etc. ; en parl. d’un oiseau, Thcr. Idyl. 18, 56 ||
2 gorge, Hh. Merc. 133 ; en parl. du Tartare, Hés. Th. 727 ||
3 au plur. c. δειράς 2, Pd. O. 3, 28 ; 4, 63 ; Nic. Th. 502 ||
E Dor. δειρά, Thcr. Idyl. l. c.
Étym. ion. p. *δερϝᾱ, v. δέρη ; cf. δειράς.