δονακεύομαι

δονακεύς

δονακηδόν
δονακεύς, έως () []
1 lieu plein de roseaux, Il. 18, 576 (acc. épq. -ῆα) ; au plur. Opp. H. 4, 507 (acc. pl. -ῆας) ||
2 roseau, c. δόναξ, Anth. 6, 64 (gén. pl. -ήων) ||
3 oiseleur, qui tend des gluaux, Opp. C. 1, 73 (acc. pl. -ῆας).
Étym. δόναξ.