δοξοκοπικός

δοξοκόπος

δοξολογέω-ῶ
δοξο·κόπος, ος, ον, qui recherche la gloire ou les honneurs, Phil. 2, 269 ; Télès (Stob. Fl. 97, 31) ; D. Chr. 2, 49, etc.
Étym. δόξα, κόπτω.