δύσκοιτος

δυσκολαίνω

δυσκολία
δυσ·κολαίνω :
1 être chagrin, mécontent, Ar. Nub. 36 ; Plat. Phil. 26d ; Plut. M. 149b ; τινί, Xén. Mem. 2, 2, 8 ; Plut. M. 153b, de qqe ch. ||
2 être accompagné de souffrance, Hpc. 76d ||
E Impf. ἐδυσκόλαινον, Plat. l. c. ; Plut. M. 153b. Fut. 3 pl. δυσκολανοῦσι, Isocr. Antid. p. 457 Bkk.
Étym. δύσκολος.