ἐχθοδοπέω-ῶ

ἐχθοδοπός

ἔχθος
ἐχθοδοπός, ή, όν :
1 hostile à, dat. Soph. Aj. 932 ||
2 odieux à, dat. Soph. Ph. 1136 ; Plat. Leg. 810d ; ὄμμασιν, A. Rh. 4, 1670, à la vue ||
E En prose seul. Plat. l. c.
Étym. ἔχθος, suff. -δοπος, cf. ἀλλοδαπός.