ἐπαινέτις

ἐπαινετός

Ἐπαίνετος
ἐπαινετός, ή, όν, qu’on peut louer, louable, Plat. Crat. 416c ; Leg. 637b, 660a, etc. ; Arstt. Nic. 1, 12, 2 ; Pol. 6, 45, 1.
Étym. vb. d’ἐπαινέω.