ἐφάπτω

ἐφάπτωρ

ἐφαρμογή
ἐφάπτωρ, ορος, adj. m.
1 qui saisit ou cherche à saisir, gén. Eschl. Suppl. 728 ||
2 qui tâte, qui palpe, Eschl. Suppl. 312, 535 ; Orph. H. 50, 7 ; 52, 9 (ἐφάπτω 1).