γεναρχέω-ῶ

γενάρχης

γενεά
γεν·άρχης, ου () chef d’une race ou d’une famille, Call. fr. 36 ; Lyc. 1307 ; Orph. H. 12, 8 ; 81, 3 ; Phil. 2, 527, etc.
Étym. γένος, ἄρχω.