ὁριοκράτωρ

ὅριον

ὅριος
ὅριον, ου (τὸ) borne, limite, frontière, Hpc. 1190f ; au pl. Thc. 2, 12 ; Xén. Cyr. 1, 4, 18, etc. ; Plat. Leg. 842e, etc.
Étym. ὅρος.