καταχθέω-ῶ

καταχθής

καταχθόνιος
κατ·αχθής, ής, ές :
1 pass. surchargé : τινος, Arat. 1044, de qqe ch. ; abs. Nic. Al. 322 ||
2 act. accablant, Nonn. D. 40, 517.
Étym. κ. ἄχθος.