καταφυτεύω

κατάφυτος

καταφυτουργέω-ῶ
κατά·φυτος, ος, ον [] planté : τινι, Luc. Nec. 11, de qqe ch. ; abs. couvert de plantations, Pol. 18, 3, 1 ; Plut. Cic. 48, etc.
Étym. καταφύω.