μνηστήρ
μνηστήριοςμνηστήρ, ῆρος
(ὁ) qui pense à,
qui désire, d’où :
1 qui ambitionne, qui
recherche, gén. Pd. P. 12, 24 ; N. 1, 16 ; Nonn. Jo. 6, 105 ||
2 ὁ
μν. celui qui recherche en mariage, prétendant, Od. 16, 245, etc. ; Pd. P. 9, 110 ; Eschl. Pr. 739 ; Soph. Tr. 9 ; Thc. 1, 9 ; Xén. Cyr. 8, 4, 15 ||
E Dat. pl. épq. μνηστήρεσσι,
Od. 1, 91,
etc. Dor.
μναστήρ, Pd.
ll. cc.
Étym.
μνάομαι.