μονοκρήπις

μονόκροτος

μονόκτιστος
μονό·κροτος, ος, ον, qui ne frappe qu’un coup, c. à d. qui n’a qu’un rang de rames ou de rameurs, Xén. Hell. 2, 1, 28 ; Str. 325.
Étym. μ. κροτέω.