μονόποιος

μονόπους

μονοπραγματέω-ῶ
μονό·πους, ion. μουνό·πους, ους, ουν, gén. -ποδος, qui n’a qu’un pied (table, etc.) Anth. 9, 233 ; Man. 1, 137.
Étym. μ. πούς.