Ναύαιθος

ναυαρχέω-ῶ

ναυαρχία
ναυαρχέω-ῶ, commander un vaisseau ou une flotte, Hdt. 7, 161 ; Xén. Hell. 2, 1, 6 ; 2, 4, 28 ; An. 5, 1, 3 ; avec un gén. Philipp. (Dém. 251, 3).
Étym. ναύαρχος.