νήϊος

νῆϊς

Νηΐς
νῆϊς, ϊδος (ὁ, ἡ) [ῐδ] ignorant de, gén. Od. 8, 179 ; abs. Il. 7, 198 ; Hh. Merc. 487, Cer. 256 ; Call. fr. 111 ||
E Acc. -ϊδα, Il. l. c. ; -ϊν, Call. l. c.
Étym. p.-ê. νη-, *εἴδω.