ὀγδόατος

ὀγδοήκοντα

ὀγδοηκονταέτης
ὀγδοήκοντα (οἱ, αἱ, τὰ) n. de nombre indécl. quatre-vingts, Thc. 5, 47, etc. ||
E Par contr. ὀγδώκοντα, Il. 2, 568, 652 ; Hdt. 1, 163 ; Thcr. Idyl. 4, 34, etc.
Étym. ὄγδοος.