ὀνομακλήτωρ

ὀνομακλυτός

ὀνομάκλυτος
ὀνομα·κλυτός, ή, όν ou ὀνομάκλυτος, ος, ον [ᾰῠ] au nom célèbre, Il. 22, 51 ; Pd. fr. 279 ; Ibyc. 9 ||
E Ion. οὐνομακλυτός, Sim. am. fr. 7, 87.
Étym. ὄν. κλυτός.