φθοροποιέω-ῶ

φθοροποιός

φθόρος
φθορο·ποιός, ός, όν, qui corrompt ou détruit, pernicieux, Eschl. fr. 334 ; Phil. (Suid. 632) ; Plut. M. 911a ; Geop. 5, 26 ; avec le gén. Geop. 2, 27, 5.
Étym. φθορά, ποιέω.