σιτουργός

σιτοφάγος

Σιτοφάγος
σιτο·φάγος, ος, ον [ῑᾰ] qui mange du pain, Od. 9, 191 ; Hdt. 4, 109 ; Nic. Th. 802, etc.
Étym. σ. φαγεῖν.